TỈNH THỨC và CẦU NGUYỆN

Bài giảng thánh lễ thứ năm Tuần Thánh tại nhà thờ Chánh Toà Long Xuyên, ngày 8 tháng 4 năm 2004

Những năm trước đây, trong thánh lễ tối thứ năm Tuần Thánh, tôi thường chia sẻ với anh chị em về những gì Chúa Giêsu đã nói và đã làm trong bữa tiệc ly.

Năm nay, trong thánh lễ này, tôi xin chia sẻ về những gì Chúa Giêsu đã làm và đã nói ở vườn Cây Dầu, sau bữa tiệc ly.

Cảnh vườn Cây Dầu xưa tối thứ năm Tuần Thánh có thể tả lại vắn tắt thế này: Chúa Giêsu đến đó cầu nguyện một mình. Người biết trước những gì đau đớn nhất, nhục nhã nhất đang đợi Người. Người xao xuyến, đau buồn, đến nỗi mồ hôi pha máu đổ ra. Tính tự nhiên Người muốn tránh cuộc tử nạn. Nhưng Người khiêm nhường, xin vâng ý Chúa Cha. Chúa Cha muốn Người dâng chính mình làm của lễ trong đớn đau để đền tội cho nhân loại.

Thêm vào đó, Chúa Giêsu lại thấy các môn đệ Người đang bị các cơn cám dỗ vây chặt. Như cám dỗ về chủ quan, về ỷ lại, về kiêu căng, về tham vọng, về lười biếng, về trốn tránh bổn phận trung thành.

Biết thế, Chúa Giêsu càng thêm lo buồn. Người đến chỗ các môn đệ đang ngủ. Người tha thiết khuyên họ vắn tắt: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ” (Mc 14,38). Mặc dầu được nhắc đi nhắc lại, các môn đệ đã không thực hiện lời Thầy, dù lúc đó tình hình đã khá trầm trọng. Kết quả là: khi Chúa Giêsu bị bắt, các môn đệ đã bỏ Thầy, chạy trốn. Thậm chí, người đứng đầu nhóm còn chối Thầy ba lần.

Trên đây là vắn tắt chuyện thê thảm xưa. Tôi thấy chuyện thê thảm xưa cũng đang diễn lại đó đây ở thời nay.

Thời nay, chuyện thê thảm phổ thông nhất, theo tôi, chính là sự lãnh đạm của rất nhiều người công giáo chúng ta đối với lời Chúa, đối với những thao thức của Chúa, và đối với những lo âu của Hội Thánh Chúa.

Khi sự lãnh đạm đó lại xảy ra nơi các người gọi là môn đệ được Chúa chọn cách riêng, thì thê thảm đó trở thành bi đát.

Nghĩ thế, mà tôi sợ cho chính tôi và cho tất cả chúng ta. Vì vậy, ít ra chúng ta hãy thực hành một cách nghiêm túc lời Chúa dạy trong vườn Cây Dầu là: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện”.

Thực hành thế nào?

Tôi xin phép chỉ một cách bắt đầu đơn sơ là: Hãy khiêm tốn nhận mình chưa biết tỉnh thức và cầu nguyện. Sau đó, hãy xin Chúa giúp ta:

Cùng với Chúa Giêsu mà tỉnh thức,

cùng với Chúa Giêsu mà cầu nguyện.

Cứ kiên trì khiêm tốn cầu xin điều đó. Rồi dần dần ta sẽ thấy Chúa cho ta một trái tim đổi mới, để ta có một cái nhìn mới về thế giới ta, về Hội Thánh ta, về cộng đoàn ta, về chính mình ta. Ta sẽ nhìn mọi sự trong cái nhìn của Chúa. Lúc đó, ta mới thấy đâu đâu cũng cần được Chúa cứu độ, đâu đâu cũng kêu gọi sự cộng tác của ta vào việc cứu độ. Cộng tác bằng sự tôn thờ kính yêu Chúa Giêsu Thánh Thể. Cộng tác bằng sự phục vụ đồng bào, lối xóm và những người xung quanh một cách khiêm nhường. Cộng tác bằng sám hối và cảm thương.

Khi tỉnh thức và cầu nguyện, chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy một Chúa Cứu thế sống động đang mời gọi ta tìm cách băng bó những vết thương của đồng bào xa gần.

Khi tỉnh thức và cầu nguyện, chúng ta sẽ thấy, nếu tự đắc, chúng ta có thể làm mồi cho những ác thần một cách dễ dàng, qua những cám dỗ của chúng đưa ta vào những lầm lạc trầm trọng, bế tắc, tối tăm. Nhưng ta sẽ vượt qua được nhờ ơn Chúa giúp.

Nhất là khi tỉnh thức và cầu nguyện, chúng ta sẽ hiểu tương lai sau cùng của ta sẽ rất sáng lạn, đầy bình an, đầy hạnh phúc, nhờ Chúa cứu độ giàu tình yêu thương xót giúp ta vâng phục thánh ý Chúa.

Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, đặc biệt là trong tình hình hiện nay, đang có nhiều dấu chỉ cho thấy sự xuống cấp về đạo đức, nhất là khủng hoảng về lương tâm.

Xin Chúa giúp ta. Amen.