Isaia 11: 1-10; T.vịnh 71; Rôma 15: 4-9; Matthêu 3: 1-12

Nếu thánh Gioan Tẩy Giả sống lúc này thì ông ta có thể là một ngôi sao màn bạc. Tất cả các phương tiện truyền thông có thể bao trùm ông ta. Bạn có thể nhận được những mẫu tin về lời giảng của ông qua "you Tube". Ông ta trở nên như một ngôi sao nhạc Rock danh tiếng trong thế kỷ thứ nhất. Trong hình tượng mặc áo lông lạc đà, không đắt tiền, rất thô sơ, ngang lưng đeo dây thắt lưng bằng da. Thức ăn của ông là châu chấu và mật ong rừng. Đó là hình ảnh ông đã làm cho dân chúng để ý đến ông. Ông trực diện với dân chúng đến từ khắp các miền Giu đê. Ông đứng trong nước sông Gio đan, chỉ tay vào những người không trung thật, gọi những người không hài lòng là "loàii rắn độc kia" Thế nên thánh Gioan Tẩy Giả gây chú ý cho biết bao nhiêu người. Nhưng, ông ta không hành động như thế vì muốn danh vọng hay bạc tiền. Ông ta có niềm tin lớn để nói cho người ta biết là "Hãy ăn năn sám hối" "Hãy làm mọi sự nên ngay thẳng! Hãy can đảm, ơn trợ giúp sẽ đến".

Vừa rồi, tôi bắt đầu một chuyến đi dài ngày, rời khỏi nhà lúc 5 giớ sáng, đi 2 giờ trên một đoạn đường tối đen. Sau khi lái xe độ 4 giờ tôi cảm thấy mình không được tỉnh táo. Thêm khoản 2 dặm đường tôi bấm nút lái tự động cho xe chạy đều, vì trong lúc đó tôi hơi buồn ngủ, như ở trong tình trạng lơ mơ. May quá là trên xa lộ xe cộ giao thông thưa thớt nên tôi không cần phải nhanh tay lẹ mắt. Nhưng rốt cùng tôi phải làm điều cần thiết là đậu xe bên đường để ngủ một chút. Vì bạn không thể lái xe trên cao tốc 65 dặm/ giờ trong tình trạng không tỉnh táo.

Cuộc sống cũng như vậy phải không? Hình như chúng ta đang di chuyển với tốc độ khoản 65 dặm/giờ, và đôi khi cần bấm nút chỉnh lái tự động cho xe chạy đều. Có thể chúng ta không bị tai nạn, nhưng đó có phải là lối sống hiện nay không? Trên bước đường đời chúng ta thường thiếu những gì vậy? Chúng ta thiếu người đồng hành; chúng ta quên đi khái niệm về những việc ưu tiên, làm thiếu đi những phần tốt nhất và quan trọng nhất trong đời sống chúng ta phải không? Đâu là sự chú ý của chúng ta và đâu là trọng tâm của chúng ta?

Trong lúc này, nhiều người trong chúng ta đang sống như một người lái xe đã bấm nút tự động, cuối đầu xuống để sống qua ngày trọn tháng. Điều chúng ta cần là một cái gọi đánh thức chúng ta. Đôi khi nó có thể là một tiếng động mạnh dội mạnh vào đầu chúng ta, giống như ông Gioan Tẩy Giả đánh thức dân chúng thời ông ta. Chúng ta có chú ý đến những tác động đã đánh thức chúng ta mà chúng ta đã bỏ qua chưa? Có thể đó là tiếng nói của người phối ngẫu nói với chúng ta một điều quan trọng bằng một cách nhẹ nhàng làm chúng ta khựng lại trong cuộc sống. Hoặc, có tiếng gọi gay gắt của một người bạn nói thẳng vào mặt chúng ta vì chúng ta đã thất hứa, hay coi thường họ. Hoặc một em bè nói với chúng ta "Sao ba mẹ không thèm chơi với con nữa?". Cũng có thể là lời đánh thúc của một bác sĩ khi khuyên chúng ta nên sống chừng mực, bỏ thói quen xấu, và nên chăm sóc sức khỏe cho bản thân.

Các phương tiện truyền thông có thể trở nên như một tiếng gọi. Ông Gioan Tấy Giả có thể đánh thức chúng ta. Trên bản tin buổi chiều hay trên tin tức trang mạng đã cho chúng ta thấy hình ảnh những người tuyệt vọng trong các trại tạm cư tị nạn, người vô gia cư sông dưới gầm cầu vượt xa lộ; các gia đình bị ly tán ở nơi biên giới; cảnh đối xử bạo lực trong các trại giam; môi trường sống của chúng ta đang bị phá hủy bởi các hóa chất độc đã thải ra v.v... Thiên Chúa nói với chúng ta như thế. Đôi khi bằng giọng điệu mạnh mẻ và gay gắt như của ông Gioan Tẩy Giả, và những khi khác lại nhẹ nhàng nhưng hiệu quả vẫn như nhau. Nếu chúng ta lắng nghe tiếng nói và nhận ra được sự thật đang nói với chúng ta: "Hãy sám hối, vì triều đại Thiên Chúa đã đến gần”.

Chúng ta phải sám hối về điều gì? Mùa Vọng là mùa đầy ân sũng, vì Mùa Vọng có thể đem ánh sáng vào những nơi bóng tối âm u lợ rõ trong cuộc sống chúng ta, những sự việc mà chúng ta có xu hướng bỏ qua, hay thường tránh né nghĩ đến; từ những vấn đề đó khiến chúng ta sống giả hình; những vấn đề chúng ta đang thực hiện để tìm hạnh phúc ở nơi sai lạc; những ý tưỡng khiến chúng ta hài lòng với những điều mới lạ mới khám phá được hay những thiết bị tối tân nhất, nhanh nhất hay mới nhất. Đó có phải là do những lời quảng cáo nói là sẽ đem đến hạnh phúc và hài lòng cho chúng ta hay không? Một điều tra vừa rồi cho biết là các phụ huynh ít dành thời giờ giáo dục con cái nhưng lại thường hay mua nhiều quà tặng cho chúng. Lại còn một dấu chỉ nữa là xã hội đang ngày càng đòi buộc nơi mỗi chúng ta thu gom rất nhiều, nhưng hầu như ít để ý đến giá trị của các vật dụng đó. Ông Gioan Tẩy Giả soi chiếu ánh sáng vào trong cuộc sống của chúng ta, nói với chúng ta rằng chúng ta đã đầu tư rất nhiều năng lực của chính mình vào chỗ sai lầm. Vậy hãy thử nghĩ về điều đó có đúng vậy hay không?

Mùa Vọng có thể đánh thức chúng ta chấp nhận với nổi buồn là việc chú tâm tìm kiếm hạnh phúc nhưng đã gặt hái được sự thất vọng. Những người khác xác nhận đã thấy được những điều gì sẽ làm cho chúng ta hạnh phúc nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được. Vì sao chúng ta đến nhà thờ thực thi phụng vụ từ tuần này sang tuần khác? Có phải chỉ vì chúng ta chỉ tuân giữ lề luật tôn giáo phải không? Có phải chỉ vì chúng ta để ý đến đời sống ngày sau và muốn chắc có được một chỗ trên thiên đàng phải không? Ông Gioan Tẩy Giả loan báo là vương triều thiên đàng đã đến gần. Mùa Vọng nhắc chúng ta nhớ là vương triều thiên đàng có thật trong đời sống hiện tại, trong khi chúng ta lại hy vọng và tìm kiếm ý nghĩa, sự công bằng và trong sạch trong một thế giới hư ảo.

Như cách nói mạnh mẻ của ông Gioan Tẩy giả làm thu hút một đám đông quần chúng. Dân chúng đến nghe ông ta vì họ cần được giúp đở và để nghe một sự hướng dẫn rõ ràng và trong sáng, chúng ta cũng thế. Cùng với dân chúng đến nghe ông Gioan Tẩy Giả chúng ta cũng được nghe tin mừng. Ngôn sư nói cho chúng ta biết là một Đấng sẽ đến với Chúa Thánh Thần và hứa sẽ sưởi ấm lòng chúng ta cho khỏi chán nản vì theo thường lệ thì những thói quen thông thường và sự thờ ơ đã ngày càng triển nở mà chúng ta không để ý. Chúng ta cần được ban cho một thần khí mới mà tự chúng ta không thể làm được cho chúng ta.

Thần khí Mùa Vọng là món quà mà chúng ta mong đợi và không thể mua được bằng tiền bạc hay quyền lực. Thần khí này cũng không thể bị dồn nén một cách khắc khe và bị độc chiếm bởi bất kỳ giới quyền chức tôn giáo đặc biệt nào; đó là một ân ban nhưng không của Thiên Chúa. Thế nên, ẩn sau giọng nói của Gioan Tẩy Giả chính là Đức Chúa, và là một giọng đầy yêu thương chăm sóc. Thiên Chúa chắc chắn có ý định gì đó đặc biệt trong Mùa Vọng này cho mỗi chúng ta và cho cộng đoàn tín hữu chúng ta, những người luôn khao khát được chữa lành và đổi mới.

Các người Pharisêu và phái Xa đốc đến xin phép rửa của ông Gioan Tẩy Giả. Ông ta nói với họ một cách mạnh dạn rõ ràng họ là "lòai rắn độc" Nhưng chúng ta có thể nghe lời thông cảm của ông ta kêu gọi họ và chúng ta hãy làm mọi sự việc ngay thẳng trong đời sống chúng ta phải không? Một người vừa mới nói "tôi rất bận rộn những ngày này. Điều thứ nhất là tôi phải dự hòa nhạc trong ba trường nơi con cái tôi đi học" Bà ta cũng nói "nên tôi cần nghỉ một chút" Đó không phải là một cách diễn tả phụng vụ, nhưng Mùa Vọng là như thế "Cái nghỉ ngoài lẽ thường".

Chúng ta phải làm gì để có được như thế? Chúng ta có thể để chút thì giờ thinh lặng và suy ngẫm không? Chúng ta phải tìm cách quyết định và có thể làm được. Trong cuộc sống chúng ta có rất nhiều bận rộn và ông Gioan Tẩy Giả hứa là Chúa Giêsu sẽ đến, cùng với Thần Khí của Ngài sẽ giúp chúng ta làm điều chúng ta không làm được là "rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu vào kho lẫm". Đó là lời hứa chúng ta nghe trong Mùa Vọng này. Thần Khí Chúa sẽ đến giúp chúng ta dọn chỗ cho Thiên Chúa "và thu thóc mẩy" để chúng ta được đời sống mà Thiên Chúa muốn chúng ta nhận được.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP

2nd Sunday of Advent (A)

Isaiah 11: 1-10 Psalm 72 Romans 15: 4-9; Matthew 3: 1-12

If John the Baptist were alive in our day he would be a star! He would be covered by all forms of communication and social media. You could get clips of his preaching on "You Tube." He was the closest thing the first century had to a rock star. He dressed the part: camel’s hair, not the expensive, but the rough kind, and around his waist, a leather belt. He ate exotic foods, locusts and wild honey. He couldn’t help getting people’s attention, he was up front and in their face: kicking up the waters of the Jordan; pointing his fingers in the faces of the insincere; shaking up the comfortable, calling them names, "You brood of vipers!" No doubt about it, John the Baptist was an attention-getter. But he didn’t act the way he did because he wanted fame and money. He had something big to say, "Repent…." "Straighten things up! Have courage, help is on its way."

Recently I started a long drive, leaving the house at 5am. For two hours I drove in the dark. After four hours on the road I realized I had not been fully alert. I had been traveling the last couple of miles on a mental cruise control, not dozing off, but almost in a hypnotic state. Luckily traffic was thin and I did not have to make any fast decisions. I did the sensible thing, pulled over and took a nap. You can’t be traveling on a highway 65 mph and not be fully awake.

Life gets that way, doesn’t it? It feels like we are moving along at 65 mph, sometimes on cruise control. Maybe we haven’t crashed, but is that any way to go through life? What are we missing along the way? Whom are we missing along the way? Have we been missing those who count; losing a sense of priorities; missing the best and most important parts of our lives? Where is our attention and where is our focus?

At this time of the year, a lot of us seem to be on automatic drive, putting our heads down, plowing through the season. What we need is a wake up call. Sometimes it can be strident and in our face, just as John the Baptist was to his generation. Have we been attentive to the wake up calls we have been getting and ignoring? Perhaps it’s a spouse who, in a gentle way, says something important to us that stops us in our tracks. Or, maybe the call comes in a not-so-gentle way: a friend confronts us because we have broken a promise, or taken them for granted. A child says to us, "How come you never play with me anymore?" Maybe the wake up comes when we are advised by a doctor to slow down, quit a bad habit and take better care of ourselves.

The media can be a clarion call, our John the Baptist that snaps us awake. On the evening news, or the Internet we see images of desperate people in refugee camps; the homeless living under overpasses; families separated at our border; brutal conditions in our prisons; our environment being destroyed by chemical waste, etc. God speaks to us like that, sometimes in a harsh John-the-Baptist tone and at other times in gentler ways. The effect can be the same, if we listen to the voice and realize the truth it is speaking to us: "Repent, for the kingdom of heaven is at hand."

About what must we repent? Advent is a blessed season, for it can bring light to the darker areas of our lives, the parts that we tend to ignore, or avoid reflecting on. It can wake us to certain compulsions we have: that we have lived superficial lives; searched for happiness in all the wrong places; thought what make us happy lies in the newest, fastest, latest and cleverest device. Isn’t that what the commercials are saying will bring us happiness and fulfillment? A recent survey said that the parents who spend less time with their children buy them more gifts. Just one more sign that our society desires more and more, but it seems to offer less and less of what really counts. John the Baptist is shining a light on our lives, telling us that we may be investing a lot of our energies in the wrong places. Think about that: is it true?

The gift of Advent may be to stir us to admit, with sorrow, that our quest for happiness has disappointed us. Others have identified what will make us happy and we have found it wanting. Why else do we come here to worship week after week? It is not just because we are keeping a religious rule, is it? It’s not just because we are concerned about the next life and want to guarantee our place there, is it? John the Baptist proclaims that the kingdom of heaven is at hand. Advent reminds us that the kingdom of heaven is about this life, as we hope and search for meaning, sanity and balance in a world that is often off-balance.

As hard as John the Baptist sounded, he drew a crowd. People came because they needed help and a voice of clarity and sanity – just as we do. Along with the crowds who heard John preach, we also hear good news. The prophet tells us that someone is coming bearing the Holy Spirit and fire to warm our spirits chilled by boredom, routine which have become bloated with excess, habit and indifference. We need a renewed spirit but we cannot manufacture one on our own.

The Spirit is the Advent gift we long for and which cannot be purchased by the rich and powerful. Nor can the Spirit be cornered and monopolized by any special religious elite; it is a free offer by God. It turns out that the voice behind John’s voice is God’s and it is a loving and concerned voice. God definitely intends something special this Advent for each of us and also for our worshiping community that longs for healing and renewal.

Pharisees and Sadducees came to John’s baptism and the words he had for them were harsh, "You brood of vipers." But can we hear the compassion in his voice calling them and us to put things right in our lives? Someone said recently, "I’m so busy these days and, on top of it all, I have to go to three school Christmas concerts my children will be in!" She also said, "I need a break." It’s not a very liturgical description, but Advent is just that, "a break from the routine."

How will we provide that for ourselves? Can we put aside a little time for quiet and reflection? It will take creativity, but we can do that! There is too much clutter in our lives and John promises that Jesus’ coming with his Spirit can do what we can’t, "Clear the threshing floor and gather his wheat into his barn...." That is the promise we hear this Advent: the Spirit is coming to help us clear space for God and gather "the wheat," that will give us the life God wants us to have.