6. GIẤM NGÂM TÀO CÔNG

Người nước Ngô phần nhiều thích người ta gọi là “mai tử” hơn là gọi “tào công”, té ra là trước đây có câu chuyện Tào Tháo “uống rượu đợi mai”.

Họ lại thích dùng “ngỗng” thay cho “hữu vận”, cũng vì Vương Hữu Vận (Vương Nghĩa Chi) thích ngỗng.

Có người lúc viết thiệp mời cũng đem cách nói quen miệng này mà viết lên thiệp:

- “Giấm tào công một chum, canh hữu vận hai con”.

Có người nghe thấy thì cười ha ha.

(Cổ kim tiếu sử)

Suy tư 6:

Địa phương nào cũng có thói quen lâu đời người ta gọi đó là tục lệ, một cá nhân có thói quen không đẹp thì người ta gọi đó là tật xấu.

“Mai tử” quen gọi là “tào công” thì không có gì lạ, bởi vì trên thế gian này còn có người gọi cha mình là “thằng già”, “ngỗng” gọi là “hữu vận” thì co chi là hay, bởi vì thời nay vẫn có người gọi con cái mình là “thằng chó đẻ”...

Gọi cha mình là thằng già thì chỉ có những đứa con mất dạy từ thuở nhỏ vì quá được cưng chiều, gọi con mình là thằng chó đẻ bởi vì người làm này cha có một quả tim như chó sói, cả ngày chỉ biết rượu là con. Những người cha và những đứa con như thế thì chắc chắn không phải là người Ki-tô hữu, mà nếu là người Ki-tô hữu thì sẽ không thấy họ tham dự các bí tích, bởi vì người Ki-tô hữu luôn biết rằng: cha mẹ là những người thay mặt Thiên Chúa sinh thành dưỡng dục con cái, và con cái chính là những món quà rất đặc biệt mà Thiên Chúa đã ban cho cha mẹ.

Thói quen tốt nào cũng rất là dễ thương, mà thói quen dễ thương nhất chính là cha mẹ biết hy sinh cho con cái, và con cái biết thảo kính cha mẹ...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)

----------------

http://www.vietcatholic.net

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info