Người mẹ hỏi đứa nhỏ: Con thích cái áo này không.

Nó đáp: Không.

Người mẹ lấy cái áo khác, nói ngọt với nó: Chiếc áo này đẹp lắm, mẹ thích lắm.

Đứa nhỏ đáp: Không.

Người mẹ lấy cái áo mầu khác, nói: màu này thích hợp với con gái, hợp tuổi của con. Con thích không?

Đứa nhỏ đáp: Không

Người mẹ lấy một cái áo khác, đưa lên cao nhìn rồi nói: Chiếc áo này đẹp tuyệt vời, cắt cũng khéo mà may còn khéo hơn. Con mặc vào đẹp tựa thiên thần.

Đứa nhỏ ngó chiếc áo một chút rồi không nói. Nó lắc đầu. Sau đó đứa nhỏ đi đến quầy bán đồ chơi con nít.

Người bố đứng đó, không nói gì. Khi đứa nhỏ đi khỏi ông lên tiếng: Em hỏi í kiến nó làm gì, cái áo nào thích hợp thì mua cho nó.

Người vợ đáp: Nó không bằng lòng, nó không chịu mặc đâu.

Người chống tiếp: Hồi đó mẹ em có hỏi em vậy không?

Người vợ đáp: Có mà hỏi cái roi.

Người bố đáp: hồi sanh ra nó, anh hỏi í kiến em, chứ đâu có hỏi í kiến nó.

Người vợ nhìn chồng âu yếm: Hồi đó đã có nó đâu mà hỏi.

Người bố nói: Thế sao giờ em hỏi í kiến nó mọi sự. Con có ăn món này không? Con có thích đôi dép này không? Con có muốn đi bơi không? Con có muốn đọc sách này không? Nó còn nhỏ quá, đâu biết gì mà hỏi í kiến nó. Chiều quá nó hư đó.

Người vợ đáp: Con ai cũng vậy, lúc này chúng nó đến trường thầy cô giáo cũng phải hỏi í kiến tụi nó cả đấy. Đứa nào không đồng í thầy cô giáo phải tìm cách giải thích cho đến khi nó bằng lòng mới thôi. Quả thực, con nít bây giờ được chiều chuộng hết mình.

Hai người đang nói chuyện thì đứa nhỏ về, tay cầm theo món đồ chơi nó thích. Cả hai quay nhìn nó.

Người mẹ lên tiếng: Hôm nay đi mua quần áo, bữa khác hãy đi mua đồ chơi.

Đứa nhỏ không nói gì. Tay nó nắm chặt món đồ chơi.

Người mẹ lên tiếng: Vậy con không thích mua quần áo à?

Đứa nhỏ đáp: Không.

Người mẹ hỏi: Con thích cái này à?

Đứa nhỏ đáp: Dạ.

Cả nhà đi chợ chỉ mua được mỗi con rùa bằng nhựa, đầu nó biết ngó ngoáy.

Việc hỏi í kiến người liên quan đến sự việc không có chi mới lạ. Nếu có mới lạ chỉ là điều chúng ta chưa nhận ra đó thôi. Trong Cựu Ước, Thiên Chúa hỏi í kiến Môi sen trong việc giải thoát dân Ngài khỏi ách đô hộ của Pharaô. Môi sen nửa từ chối, nửa lưỡng lự, và Thiên Chúa có cách của Ngài giúp Môisen can đảm hơn, quyết tâm hơn trong việc thực hiện í Chúa. Thời Tân Ước cũng vậy. Thiên Chúa không hỏi í kiến ông Giuse và bà Maria khi tạo dựng nên ông Giuse và bà Maria. Khi kêu gọi ông Giuse làm cha nuôi Đức Kitô. Bà Maria là thân mẫu Đức Kitô, Thiên Chúa hỏi í kiến từng người một. Và Thiên Chúa có cách riêng của Ngài giải thích để cả hai cùng vui lòng chấp nhận cộng tác vào công trình của Ngài. Thiên Chúa mời gọi con người cộng tác vào việc tái tạo và sáng tạo; điều này đồng nghĩa với việc Thiên Chúa cho phép con người làm việc đó. Sách Sáng Thế Kí, chương sáng tạo ghi sau khi tạo dựng con người Thiên Chúa phán hãy sinh sôi cho đầy mặt đất. Thiên Chúa cũng cho con người làm chủ vũ trụ, chim trời cá biển, và mọi sự trong đó. Hai lời phán này cho biết con người được mời tham dự vào việc tái tạo, làm cho mới hơn và sáng tạo làm cho thêm ra nhiều. Con người không bao giờ làm chủ việc sáng tạo. Người phụ nữ mang thai, sanh con, nhưng người ban cho họ ơn đó chính là Thiên Chúa. Như thế việc con người tái tạo hay sang tạo chỉ là công cụ trong tay Thiên Chúa. Người nhờ người nào làm việc gì do quyền tự do của Ngài. Thiên Chúa luôn làm chủ việc tái tạo và sáng tạo; con người đóng vai phụ thuộc, thực hành í định của Thiên Chúa. Việc hỏi í kiến ông Giuse và bà Maria chính là Thiên Chúa làm tròn lời hứa lúc sáng tạo. Điều này cũng nói lên tâm tình quí mến Thiên Chúa dành cho nhân loại. Ngày nay phụ huynh hỏi con cái cũng chỉ là nhận biết việc Thiên Chúa trao quyền cho phụ huynh thực hiện. Quyền này được trao ban từ thuở tạo dựng con người nhưng đến nay người ta mới nhận biết. Nhiều nơi vẫn chưa nhận biết điều này và cha mẹ vẫn đóng vai trò 'tao sinh ra mày nên tao quyết định tương lai mày'. Đây là một ngộ nhận to lớn, ngàn đời. Việc hỏi í kiến nhau trong gia đình còn nói lên tình liên đới, tinh thần cởi mở và tinh thần đối thoại lành mạnh trong gia đình.

TiengChuong.org