Đài Kỷ Niệm Ngũ Giác Đài
ARLINGTON, Va. (CNS) -- Lễ tưởng niệm 184 người bị thiệt mạng tại Ngũ Giác Đài 10 năm về trước được tổ chức trọng thể nhưng u buồn. Nhưng đài kỷ niệm cũng là một nơi bầy tỏ được cảm nghĩ là cuộc sống phải tiếp diễn.

Nơi đây khác với các điạ điểm khác của vụ quân khủng bố tấn công ngày 11 tháng 9: cánh đồng tại Shanksville, Pennsylvania, hay khoảng trống nơi hai ngọn tháp của Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế đã đứng sừng sững trước đây tại Nữu Ước.

Đài Kỷ Niệm Ngũ Giác Đài (The Pentagon Memorial,) được khánh thành năm 2008, nằm kế bên cơ sở vĩ đại của Bộ Quốc Phòng với 26.000 nhân viên. Nơi đây nằm dọc theo một xa lộ bận rộn của Hoa Thịnh Đốn và dưới đường bay của phi trường Reagan National Air Port gần bên.

Xe hơi, xe vận tải hầu như luôn luôn chạy vùn vụt qua, hay bò thật chậm tùy theo những giờ trong ngày, và cứ khoảng vài phút lại có một phi cơ bay ngang.

Nơi đây không có điểm Zero (Ground Zero) và cảm giác là có một cái gì đã mất đi, vì phần bên phía Tây Bắc của Ngũ Giác Đài đã được sửa chữa xong trong vòng một năm, và không có cảm tưởng là bị cô lập ra khỏi tất cả những gì còn lại của thế giới, như khung cảnh miền quê tại Shanksville.

Vào một buổi chiều khoảng gần một tháng trước ngày kỷ niệm 10 năm của vụ tấn công của quân khủng bố, một công nhân đang cào đá xanh dưới chân một trong những ghế dài bằng thép không rỉ, biểu tượng cho những người đã chết khi chuyến bay 77 của hãng hàng không American đâm vào mặt phía Tây Bắc của Ngũ Giác Đài.

Nyeanati Y Smith, một công nhân gốc xứ Liberia, 65 tuổi đã làm việc tại Đài Kỷ Niệm Ngũ Giác Đài mỗi tuần vài đêm trong ba năm qua nói: "Thật là khó khi phải làm việc tại đây. Tôi luôn luôn cảm thấy rất buồn."

Phận sự của ông là làm sạch sẽ khuôn viên, lo cho nước chẩy trong các giếng nước dưới mỗi ghế dài, và các ngọn dèn dưới ghế được thắp sáng.

Đài kỷ niệm được mở 24 tiếng mỗi ngày, và ông Smith nói các thân nhân và bạn bè của các nạn nhân thường viếng thăm nơi này vào ban đêm. Thấy họ ôm nhau âu sầu là điều làm cho ông xúc động.

Chỉ vào các ghế dài, được sắp xếp theo thứ tự về ngày sanh của các nạn nhân, từ 3 tuổi đến 71 tuổi, ông Smith nói ông thường nghĩ đến quang cảnh của những người này khi họ mới đến sở làm tại đây hay leo lên chiếc máy bay ngày hôm đó và "họ không dự trù sẽ phải chết. Những người ấy không đáng phải chịu thảm họa này."