Con người nhờ tôn giáo để mong đạt được điều khắc khoải sâu xa nhất của lòng mình đó là mong được cứu độ. Phúc Âm tuần này Chúa Giêsu không nói đến số lượng ít hay nhiều người được cứu độ, nhưng Chúa nêu lên cách thức để được vào Nước Trời, đó là: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào”. Như thế, vào Nước Trời không phải là chuyện dễ như chơi, mà cần nhiều cố gắng để vươn tới.

Trước hết, cửa hẹp ở đây là những kỉ luật, những khuôn khổ nơi các Điều Răn và các Mối Phúc mà Chúa bảo chúng ta phải tuân giữ như Lời Chúa trong bài đọc 2: “Chúa thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy, và có nhận ai làm con thì Người mới cho roi cho vọt.” Chúa yêu thương dạy dỗ kiểu này giống các cụ Việt Nam nhà mình ghê. Thực tế trong đời sống cũng cho thấy con người phải vượt qua những cửa hẹp của rèn luyện phấn đấu, phải hy sinh nhiều mồ hôi công sức mới dẫn tới vinh quang thành đạt. Người Mỹ đã bảo: “No pain, no gain” – Không có gian lao, không sao thắng lợi.

Hơn nữa, chính Chúa Giêsu là “Cửa hẹp” để ta bước vào Nước Trời. Cửa Giêsu vừa thấp vừa nhỏ. Cửa Giêsu thấp vì Ngài đích thực là Thiên Chúa nơi trời cao mà đã khiêm nhường hạ mình làm người nơi đất thấp ở giữa chúng ta. Ngài là Thầy, là Chúa mà đã khiêm nhường cúi xuống phục vụ nhân loại. Cửa Giêsu nhỏ vì Ngài là Chúa cả trời đất vũ trụ mà đã trở nên một trẻ thơ bé nhỏ. Cả đời Ngài sống với, sống cho và sống vì những con người bé nhỏ bị xã hội gạt ra ngoài lề.

Muốn đi máy bay lên bầu trời xanh chúng ta đã phải qua cửa hẹp an ninh, phải bỏ lại những hành lý lỉnh kỉnh, cồng kềnh. Cũng thế, muốn vào Nước Trời tuyệt vời hạnh phúc, chúng ta cũng phải qua cửa hẹp, phải dẹp bỏ cái tôi cồng kềnh, phải sống tinh thần siêu thoát nhẹ nhàng thì mới vào được. Amen.