Khác với những buổi đọc thông điệp Phục sinh Urbi et Orbi trong các năm trước, năm nay không có thảm đỏ thật lớn treo trên ban công chính giữa Đền Thờ Thánh Phêrô; không có ban nhạc trỗi quốc thiều Vatican; không hoa Hà Lan trang trí quảng trường Thánh Phêrô. Các đường phố gần đó vắng tanh và im lặng, vì Ý tiếp tục áp dụng lệnh cách ly trước dịch bệnh coronavirus kinh hoàng.

Bên trong Đền Thờ Thánh Phêrô, bao quanh bởi các cộng tác viên gần gũi nhất của ngài, Đức Thánh Cha Phanxicô đã gửi thông điệp Urbi et Orbi truyền thống đến Rôma và thế giới.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.


Anh chị em thân mến, chúc mừng lễ Phục sinh!

Hôm nay lời loan báo của Giáo Hội vang lên trên toàn thế giới: “Chúa Giêsu Kitô đã sống lại! Ngài đã sống lại thật!”

Như một ngọn lửa mới, Tin mừng này loé lên trong đêm: đêm của một thế giới đã phải đối mặt với những thách thức mang tính thời đại và bây giờ lại bị đè bẹp bởi một đại dịch đang thách thức nghiêm trọng cả gia đình nhân loại chúng ta. Trong đêm nay, tiếng nói của Giáo Hội vang lên: “Chúa Kitô, niềm hy vọng của tôi, đã sống lại!” (Ca tiếp liên).

Đây là một sự “lây lan” khác, một thông điệp được truyền đi từ tâm hồn này đến tâm hồn khác - cho mỗi tâm hồn con người đang chờ đợi Tin Mừng này. Đây là sự lây lan của hy vọng: “Chúa Kitô, niềm hy vọng của tôi, đã sống lại!” Đây không phải là công thức ma thuật làm cho vấn đề biến mất. Không, sự phục sinh của Chúa Kitô không phải là điều đó. Thay vào đó, nó là chiến thắng của tình yêu trên gốc rễ của cái ác, một chiến thắng không “tránh né” đau khổ và cái chết, nhưng đi qua chúng, mở ra một con đường trong vực thẳm, chuyển ác thành tốt: đây là một dấu ấn độc đáo của quyền năng Thiên Chúa.

Chúa Phục sinh cũng là Đấng bị đóng đinh chứ không phải ai khác. Trong cơ thể vinh quang của Người, Chúa mang những vết thương không thể xóa nhòa: đó là những vết thương đã trở thành những cửa sổ hy vọng. Chúng ta hãy hướng ánh mắt về Người để có thể chữa lành vết thương của một nhân loại đau khổ.

Hôm nay, suy nghĩ của tôi trước hết hướng đến nhiều người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi coronavirus: các bệnh nhân, những người đã chết và các gia đình đang tiếc thương sự mất mát người thân, trong một số trường hợp, họ thậm chí không thể chia tay nhau lần cuối. Xin Chúa của sự sống chào đón những người đã ra đi vào vương quốc của Người và ban ơn an ủi và hy vọng cho những người vẫn còn phải đau khổ, đặc biệt là những người già và những người cô đơn. Xin Người đừng bao giờ rút lại sự an ủi và giúp đỡ những người đặc biệt dễ bị tổn thương, chẳng hạn như những người làm việc trong viện dưỡng lão, hoặc sống trong các doanh trại và những nhà tù. Đối với nhiều người, đây là một lễ Phục sinh cô độc, khi phải sống giữa những nỗi buồn và khó khăn mà đại dịch đang gây ra, từ đau khổ về thể xác đến khó khăn về kinh tế.

Căn bệnh này không chỉ làm mất đi sự gần gũi của con người mà còn làm mất đi khả năng đích thân nhận được sự an ủi tuôn chảy từ các bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể và Hòa giải. Ở nhiều quốc gia, các tín hữu đã không thể tiếp cận các bí tích này, nhưng Chúa không để chúng ta cô đơn! Khi được hiệp nhất trong lời cầu nguyện, chúng ta tin rằng Ngài đã đặt tay trên chúng ta (x Tv 138: 5), mạnh mẽ trấn an chúng ta rằng: Đừng sợ, “Thầy đã sống lại và Thầy vẫn ở cùng các con!” (x. Sách Lễ Rôma, Ca Nhập Lễ, Thánh lễ Chúa Nhật Phục Sinh).

Xin Chúa Giêsu, là Lễ Vượt Qua của chúng ta, ban sức mạnh và hy vọng cho các bác sĩ và y tá, những người ở khắp mọi nơi đang đưa ra một chứng tá về sự chăm sóc và yêu thương người lân cận, đến mức kiệt sức và thường phải trả giá bằng sức khỏe của chính mình. Lòng biết ơn và tình cảm của chúng ta dành cho họ, dành cho tất cả những người làm việc siêng năng để bảo đảm các dịch vụ thiết yếu cho xã hội dân sự, và dành cho các cơ quan thực thi pháp luật và quân đội ở nhiều quốc gia đã giúp giảm bớt khó khăn và đau khổ của mọi người.

Trong những tuần lễ này, cuộc sống của hàng triệu người đã đột ngột thay đổi. Đối với nhiều người, việc phải ở nhà là một cơ hội để suy ngẫm, rút lui khỏi nhịp sống điên cuồng, ở bên những người thân yêu và tận hưởng sự đồng hành của họ. Tuy nhiên, đối với nhiều người, đây cũng là thời gian lo lắng về một tương lai không chắc chắn, về những công việc có nguy cơ bị mất và về những hậu quả khác của cuộc khủng hoảng hiện tại. Tôi khuyến khích các nhà lãnh đạo chính trị tích cực làm việc vì lợi ích chung, cung cấp các phương tiện và nguồn lực cần thiết để mọi người có một cuộc sống trong tôn nghiêm và, khi hoàn cảnh cho phép, hãy giúp họ tiếp tục các hoạt động bình thường hàng ngày.

Đây không phải là thời gian cho sự thờ ơ, bởi vì cả thế giới đang đau khổ và cần phải đoàn kết để đối mặt với đại dịch. Xin Chúa Giêsu Phục sinh ban hy vọng cho tất cả những người nghèo, cho những người sống ở các vùng ngoại vi, cho những người tị nạn và những người vô gia cư. Cầu xin cho những anh chị em này, những người dễ bị tổn thương nhất trong số các anh chị em của chúng ta đang sống ở các thành phố và các vùng ngoại vi ở mọi nơi trên thế giới, không ai bị bỏ rơi. Chúng ta hãy bảo đảm rằng họ không thiếu các nhu yếu phẩm cơ bản, (đặc biệt khó khăn trong lúc này, vì hiện nay nhiều doanh nghiệp đã đóng cửa) như thuốc men và nhất là khả năng được chăm sóc sức khỏe đầy đủ. Trong bối cảnh hiện nay, các biện pháp trừng phạt quốc tế nên được nới lỏng, vì những điều này gây khó khăn cho các quốc gia bị trừng phạt trong việc cung cấp các hỗ trợ đầy đủ cho công dân của họ, và cầu xin cho tất cả các quốc gia có thể đáp ứng nhu cầu lớn nhất của thời khắc này qua việc cắt giảm, nếu không thể tha hết, các khoản nợ đang đè nặng lên bảng thu chi của các quốc gia nghèo nhất.

Đây không phải là thời gian để tự quy hướng về chính mình, bởi vì thách thức mà chúng ta đang đối mặt được chia sẻ bởi tất cả mọi người, không phân biệt người này người khác. Trong số nhiều khu vực trên thế giới bị ảnh hưởng bởi coronavirus, tôi nghĩ cách riêng đến Âu châu. Sau chiến tranh thế giới thứ hai, lục địa yêu dấu này đã có thể trỗi dậy trở lại, nhờ một tinh thần liên đới cụ thể cho phép nó vượt qua các thù hằn trong quá khứ. Điều cấp bách hơn bao giờ hết, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, là những thù hằn này không lấy lại được động lực của chúng, nhưng tất cả đều tự nhận mình là một phần của một gia đình và hỗ trợ lẫn nhau. Liên minh Âu châu hiện đang phải đối mặt với một thách thức mang tính thời đại, ảnh hưởng đến tương lai của mình và của cả thế giới. Chúng ta đừng để mất cơ hội đưa ra chứng tá về tình đoàn kết, đồng thời hướng đến các giải pháp sáng tạo. Nếu không chắc chắn Âu châu lại rơi vào sự ích kỷ lo toan đến những lợi ích riêng, và bị cám dỗ trở về với quá khứ, có nguy cơ làm tổn hại nghiêm trọng đến sự chung sống hòa bình và phát triển của các thế hệ tương lai.

Đây không phải là thời gian cho sự chia rẽ. Xin Chúa Kitô là hòa bình của chúng ta soi sáng tất cả những người có trách nhiệm trong các cuộc xung đột, để họ có thể có can đảm hỗ trợ cho một lời kêu gọi ngừng bắn toàn cầu ngay lập tức ở tất cả các nơi trên thế giới. Đây không phải là thời gian để tiếp tục sản xuất và kinh doanh vũ khí, không phải lúc để tiếp tục chi tiêu những khoản tiền khổng lồ cho khí giới mà lẽ ra phải được sử dụng để chăm sóc và cứu sống người khác. Cầu xin đây là thời điểm cuối cùng kết thúc cuộc chiến kéo dài gây đổ máu kinh hoàng tại Syria, cuộc xung đột ở Yemen và sự thù địch ở Iraq và ở Li Băng. Cầu xin cho đây là lúc người Israel và Palestine tiếp tục đối thoại để tìm ra những giải pháp ổn định và lâu dài cho phép cả hai được sống trong hòa bình. Cầu xin những đau khổ của những người sống ở khu vực phía đông Ukraine được chấm dứt. Cầu xin các cuộc tấn công khủng bố được thực hiện nhằm chống lại rất nhiều người dân vô tội ở các quốc gia Phi châu khác nhau được ngừng lại.

Đây không phải là thời gian cho sự lãng quên. Cuộc khủng hoảng mà chúng ta đang phải đối mặt không nên khiến chúng ta quên đi nhiều cuộc khủng hoảng khác mang lại đau khổ cho rất nhiều người. Cầu xin Chúa của sự sống gần gũi với tất cả những người ở Á Châu và Phi Châu đang trải qua những cuộc khủng hoảng nhân đạo nghiêm trọng, như ở Tỉnh Cabo Delgado ở phía bắc Mozambique. Xin Chúa sưởi ấm trái tim của nhiều người tị nạn phải di dời vì chiến tranh, hạn hán và nạn đói. Xin Chúa bảo vệ người di cư và người tị nạn, nhiều người trong số họ là những đứa trẻ đang sống trong điều kiện không thể chịu đựng nổi, đặc biệt là ở Libya và trên đường biên giới giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ, và tôi không quên nhắc đến hòn đảo Lesbos. Ở Venezuela, xin Chúa cho các bên có thể đạt được các giải pháp cụ thể và tức thời ngõ hầu các hỗ trợ quốc tế có thể đến được với một dân tộc đau khổ vì tình trạng chính trị, kinh tế xã hội và y tế nghiêm trọng.

Anh chị em thân mến,

Sự thờ ơ, tự quy hướng, chia rẽ và quên lãng không phải là những từ chúng ta muốn nghe vào lúc này. Chúng ta muốn cấm những từ này mãi mãi! Chúng dường như thắng thế khi nỗi sợ hãi và cái chết lấn át chúng ta, đó là khi chúng ta không để Chúa Giêsu chiến thắng trong trái tim và cuộc sống của chúng ta. Xin Chúa Kitô, Đấng đã chiến thắng sự chết và đã mở ra cho chúng ta con đường đến với ơn cứu rỗi muôn đời, xua tan bóng tối đang bao trùm nhân loại khổ đau của chúng ta và đưa chúng ta vào ánh sáng của ngày vinh quang của Người, một ngày chẳng bao giờ cùng. Chúc anh chị em một lễ Phục sinh vui vẻ.


Source:Holy See Press Office