Gioan đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông nhìn theo Chúa Giêsu đang đi mà nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa". Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại, thấy họ đi theo Mình, thì nói với họ: "Các ngươi tìm gì?" Họ thưa với Người: "Rabbi, nghĩa là: thưa Thầy, Thầy ở đâu?" Người đáp: "Hãy đến mà xem". Họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. (Ga 1, 35-42).

Lạ nhỉ! Không biết tự trên gương mặt của Thầy Giêsu có sức hút mãnh lực nào mà để có được môn đệ theo Ngài một cách dễ dàng như thế!? Nhất là hai môn đệ đã từng theo ở với Thánh Gioan Tiền Hô, vì nghe Thánh Gioan nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa". Chỉ có thế và khi đã biết chỗ ở của Người thì họ đã ở lại luôn với Thầy Giêsu bắt đầu từ ngay giây phút ấy. Chỗ ở của Thầy thì tôi có thể hình dung được là một chỗ không có thể để gối đầu và không biết nơi ở của Thầy Giêsu có vách không nữa!? Vách đây, ý tôi muốn nói là một tấm lều được dựng lên hay ít nhất là một cái chòi thật nhỏ như chúng ta thường thấy nơi quê nhà để trú nắng trú mưa, chứ chẳng lẽ Chúa và các môn đệ lại ngủ ngoài đồng trống? Trên cao là muôn vì sao sáng, đếm sao để dễ mỏi mắt mà đi vào giấc ngủ? Chung quanh là những tiếng côn trùng kêu lên những âm thanh nghe rộn rã như những tiếng hòa nhạc thiên nhiên dễ đem con người vào giấc ngủ bình yên? Ai, ai biết rõ nơi chỗ của Người ở? Tôi cũng không thắc mắc lắm về nơi chốn ở của Ngài Giêsu vì có thể cũng không khác lắm với nơi chốn ở của Thánh Gioan Tiền Hô, sống trong sa mạc, chỗ trú ẩn có thể là những hang hóc mà chúng ta thỉnh thoảng thấy trong hình ảnh hay trong phim.

Sự đáng thắc mắc của tôi chính là con người của Thầy Giêsu, bộc lộ, lời ăn tiếng nói, cung cách, và trên gương mặt của Ngài, phải có gì thật đặc biệt để Thầy có được môn đệ đi theo Thầy. Trong Phúc Âm chúng ta thấy rằng, Thầy gọi môn đệ đi theo Thầy một cách rất ư là dễ dàng, không ai thắc mắc, không ai hỏi Ngài một tiếng nào, không ai đặt điều kiện với Ngài, như chúng ta hay đặt điều kiện về phần hơn thiệt, hay phải được theo chiều hướng như sự mong mỏi của mình, thí dụ như chúng ta đi tìm hiểu ơn gọi tại một nhà dòng nào đó cho chính mình hay cho con cái của mình chẳng hạn. Đầu tiên chúng ta muốn đến là để xem xét và được ở lại trong một thời gian ngắn để xem thử nơi đây có thích hợp với cách ăn cách ở của chúng ta hay không? Nào là điều luật nơi đây có khe khắt và khó khăn quá hay không? Xem thử nơi ở của mình có được riêng hay phải chung với người khác? Xem thử có cho phép xài máy computer một cách thoải mái hay không? Có được ra ngoài đi chơi hay về thăm gia đình tự do hay không? Có bắt học nhiều hay không? Có bắt cầu nguyện nhiều giờ trong ngày hay không? Có cho ngủ nhiều hay không? Và còn bao nhiêu câu hỏi khác coi có thích hợp hoặc nuông chìu khi ta đi tu theo Thầy Giêsu của mình hay không? Hay sau một thời gian ngắn ngủi có thể là vài ngày hay một tuần lễ, nếu ta cảm thấy không thích hợp vì lý do riêng nào đó, chúng ta lại có quyền đi tìm hiểu một nơi khác, cho đến khi nào nơi nào cho ta nhiều thoải mái gần giống như là nhà của chúng ta hiện đang ở thì họa may chúng ta sẽ chấp nhận mà đi theo Thầy Giêsu của chúng ta!? Đấy, có phải tâm lý đời thường con người của chúng ta là vậy? Khó lòng mà bỏ được những gì chúng ta đang có mà đi theo ơn gọi thiêng liêng được lắm! Chúng ta thường cân nhắc, đắn đo, suy đi nghĩ lại, tính tới tính lui dữ lắm! Trước khi ta đi theo tiếng gọi của Chúa? Rồi còn phải cầu nguyện xin ơn soi sáng của Chúa Thánh Thần, xem sự lựa chọn của chúng ta có đúng đắn hay không, hay nửa chừng lại bỏ ra ngoài, vì không chịu nổi sự khổ cực? Hay vì không chịu nổi sự chung đụng,. ... Khó lắm!.

Cho nên sự thắc mắc của tôi cũng có lý lắm đấy chứ! Là vì sao mọi môn đệ không ông nào từ chối và tỏ vẻ lưỡng lự trước lời kêu gọi của Thầy Giêsu? Chúng ta có thể bắt chước được điều gì từ nơi Ngài? Quả nơi Ngài phải tỏa ra một thứ gì đặc biệt lắm để mọi người ngoan ngoãn mà đi theo để được sống chết với Ngài? Ngài là một con người bình dị và rất tầm thường như bao nhiêu con người bình thường khác. Sao không thấy có ai đi theo Ngài một thời gian mà vì không chịu đựng nổi tánh tình của Thầy mà bỏ cuộc, mà sau này lại còn thêm nhiều người tìm đến với Ngài để nguyện theo Ngài suốt cả cuộc đời của họ? Có phải vì Thầy Giêsu không kiểu cách? Không cố gắng trau chuốt lời ăn tiếng nói của mình? Không kiêu căng tự phụ học cao hiểu rộng? Không thích ai tâng bốc mình? Không loè loẹt mầu mè? Không tay dài áo thụng? Không đạo đức giả? Không bao giờ lường gạt ai để được lợi cho Ngài bao giờ? Ngài là sự Sáng, là công chính, là đèn hải đăng, là Lời hằng sống, là công bằng chính trực, là sự thật, là công lý, là bác ái, là khiêm nhường và khiêm hạ, và còn nhiều đức tính khác người, nhất là Ngài luôn tỏ lộ Tình Yêu thương của Ngài đối với con người.

Ngài luôn tỏ lộ sự thương xót cho những con người bất hạnh cùng đinh trong xã hội. Ngài luôn tìm đến và an ủi họ. Chúc lành cho họ. Chữa bệnh cho họ. Tha thứ tất cả lỗi lầm xấu xa nhất của họ. Ngài luôn dùng những lời yêu thương để hoán cải tâm hồn của họ. Ngài dùng Tình Yêu Thương của Ngài là môn thuốc chính để đem họ trở về con đường chính trực mà xa lánh tội lỗi. Ngài không làm cho ai mất mặt. Ngài rất tâm lý. Ngài rất tế nhị. Và Ngài rất hiểu để thông cảm vì con người là tội lỗi từ khi Thiên Chúa Cha tạo dựng nên Ông Adong và bà Evà. Chúa không bao giờ lên án trách cứ ai. Chúa không bao giờ dùng những lời nặng nề mà dậy bảo con cái của Ngài. Thật Thầy Giêsu là tất cả những gì mẫu mực để tất cả chúng ta bắt chước và noi theo, nhất là trong hàng giáo phẩm những ai càng giữ chức vụ cao thì càng phải nên giống Chúa, để cũng giống được như Chúa, dìu dắt những người muốn đi theo tiếng gọi của Thầy Giêsu mà không vì lý do gì bất mãn, để phải bỏ tiếng gọi thiêng liêng của mình. Hoặc ngược lại chúng ta cũng phải bắt chước theo những môn đệ của Ngài xưa kia là theo Ngài bất chấp những gì trước mặt, mà một chỉ biết giao phó tất cả trong tay của Ngài, để Ngài dễ bề dậy dỗ, mà không một thắc mắc, hay không nhìn lại tiếc rẻ những gì ta bỏ lại sau lưng.

Quả thật được đi theo Thầy là được mọi phước hạnh và bình an, ngay tại đời này và cả Thiên Đàng đang chờ đợi chúng ta trở về sau khi chương trình của Ngài được hoàn tất nơi từng ơn gọi cá biệt của chúng ta. Ơn gọi được làm con của Chúa trong một hoàn cảnh nào đi chăng nữa dù là Chúa cho chúng ta giầu có hay nghèo hèn, nếu chúng ta biết sống cho mọi người và đem tình yêu thương đến cho mọi người thì thiết tưởng nếu ơn gọi của chúng ta là gì đi chăng nữa! Chúng ta cũng được Chúa khen thưởng và ban cho triều thiên ở cuộc sống mai sau trên Nước Vĩnh Hằng. Miễn sao chúng ta đừng bắt chước như con cái của sự dữ là luôn sống trong ghen, ghét, hận thù, tội lỗi, buôn thần bán thánh, gian xảo, lừa đảo, lợi dụng danh Chúa mà đi lừa gạt anh chị em,. ...

Quả thật đi theo Thầy Giêsu, tự nguyện, và bỏ tất cả, không phải là chuyện dễ làm. Ước gì chúng ta biết luôn bắt chước Ngài là luôn Cầu Nguyện như Ngài đã dậy con cái của Ngài trong Kinh Lậy Cha vậy! Để sự cám dỗ không len lỏi được vào trong tầm hồn và tấm lòng tham lam của chúng ta. Ai bảo Thầy Giêsu không bị cám dỗ? Nhưng nếu chúng ta bắt chước được như Ngài là tuy có dám dỗ, nhưng chúng không làm gì được chúng ta, vì sự trung thành và tiếng gọi của Chúa luôn được Chúa Thánh Linh thúc đẩy mạnh mẽ, sẽ giúp chúng ta xa tránh được những thử thách, vì có phải Chúa muốn chúng ta cũng bị thử thách như Ngài, và có phải qua được thử thách, chúng ta mới hiểu được rằng con đường đi theo Ngài Giêsu luôn là chông gai và khốn khó? Có thế chúng ta mới cùng được với Thầy Giêsu vác Thánh Giá đời mình mà lên Núi Sọ để cùng được chết với Ngài, và cùng sẽ được sống lại trong vinh quang với Ngài trên Nước Thiên Đàng là Nhà Cha Yêu Dấu đang chờ đợi tất cả con cái của Ngài từng người, từng người một. Amen.