Em Và Đôi Cánh Bồ Câu Dịu Hiền

(Mến tặng cháu Sophia nhân dịp lãnh hồng ân bí tích Thêm Sức)

Có một buổi sáng tinh mơ,
Em chợt nghe vọng về tiếng thì thầm rất lạ !
Của “Gió”, của “Mây”, của suối “Nước” đang rơi,
Cùng hòa âm
của tiếng “Bồ Câu” êm ái giữa “Nắng trời”…
để báo tin vui kìa “Hơi Thở Thần Linh đã tới” !

Bất chợt trái tim em nở nụ cười dịu vợi,
Sao bây giờ trời bỗng hóa mùa xuân !
Nắng hồng, gió ấm và hoa thắm sắc hơn…
Đón bước chân em,
Những ánh mắt bờ môi vui rạng rỡ !

Thì ra,
Ngài đã đến với em, Đấng Ủi an, Đấng Bảo Trợ,
Ngài về đây,
Như những giọt nắng vô tư choáng ngợp trên đường,
Bao năm rồi em khát khao “Vị Khách Trọ hiền lương”,
Có ai ngờ, sáng hôm nay
Chú “Chim câu dịu hiền” ngậm cành ô liu bay tới !

Và em đã nghe,
Văng vẳng “Hãy nhận lấy Thánh Thần” dịu vợi,
Bỗng trong em “một dòng nước chảy dạt dào”.
Nước ân thiêng bắt nguồn tận mãi trên cao,
Từ Đồi Sọ, nơi cạnh sườn bị đâm thâu chiều thứ sáu !

Và, kể từ buổi bình minh hôm ấy,
Em bỗng ước mình mang đôi cánh “bồ câu” !
Để ngậm cành ô liu bay đi khắp năm châu,
Mang gió ấm, nắng tươi, mưa hiền…
Mang chút thương, chút bình yên… đến mọi miền thế giới !

Sơn Ca Linh (23.5.2022)
Bác Giuse Trương Đình Hiền mến tặng cháu Sophia.