Gần đây chúng tôi đã viết về sự kiện cánh tả để lộ ý đồ đem thuyết chủng tộc quan trọng vào tập thể quân đội Hoa Kỳ. Như một phản ứng từ vô thức, cuối bài, người viết nêu lên câu hỏi có cần lên tiếng thêm về cùng một tệ trạng đã và đang bùng phát trong hệ thống học đường K12 nhằm đầu độc thế hệ con em chúng ta?

Và trong tinh thần trách nhiệm, hôm nay chúng tôi xin trình bày cùng quý độc giả về phản ứng quyết liệt của giới phụ huynh học sinh khắp nơi trước nguy cơ vừa nói..

Được biết vào thời điểm hiện nay, các tiểu bang California, New York và Virginia đã có chương trình giảng dạy về Critical Race Theory (CRT). Cùng lúc, một số tiểu bang khác như Tennessee, Texas, Georgia, Arkansas, South Dakota, và Arizona đã hay đang soạn thảo luật cấm dạy môn học độc hại này trong các trường.

Chỉ một thoáng nhìn qua, người ta dễ dàng nhận ra sự khác biệt nền tảng về lập trường giữa các tiểu bang xanh và tiểu bang đỏ.

Trước hết, chúng tôi muốn nói tới quan điểm của Ty Smith, hiện đang phụ trách chương trình "Cancel This with Ty Smith" trên WRPW-FM. Ông gốc người da đen có hai con trai 16 và 19 tuổi, đã công khai bác khước lý thuyết chủng tộc gọi là quan trọng mà theo ông dáng bị cộng luận những người yêu nước kịch liệt phê phán. Lên tiếng trước Hội đóng các trưòng thuộc Học Khu Bloomington, tiểu bang Illinois hồi đầu tháng 6 vừa qua, ông khẳng quyết là thuyết này dạy cho trẻ em thuộc các chủng tộc xa lánh, ghen ghét, chống bang lẫn nhau.

Vẫn theo nhà truyền thông da đen này thì do vô tình hay cố ý, CRT đã phản lại “Ước Mơ” của Dr Martin Luther King Jr, người đã dâng hiến cả đời mình để tranh đấu cho người da đen được quyền bình đảng như các sắc dân khác.

Theo quan điểm của Dr King thì từ bình đẳng được dịch từ chữ “equality”, tức là người da đen hay bất cứ sắc tộc, màu da nào cũng có quyền và cơ hội như nhau, tuyệt đối không có sự phân biệt đối xử. Nhìn vào thực tế trong đời thường kể cả trong lãnh vực chính trị, ước mơ của Dr King đã được thể hiện với những bước đi vững chãi.

Cho dù sắc dân da đen chỉ có 13%, nhưng con số những người thành công trong các lãnh vực thể thao cũng như nghệ thuật thật đáng trân trọng. Nhìn sang địa hạt chính trị, ngày nay người ta thấy nhan nhản nam cũng như nữ gốc dân da đen có mặt trong các viện dân cử cùng các cơ quan hành pháp ở cả hai cấp tiểu bang và liên bang. Chưa nói tới sự kiện ông Barrack Obama từng được người dân bầu vào vị trí Tổng Thống Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ trong suốt hai nhiệm kỳ 8 năm. Nếu cần kể thêm phải nói tới sự có mặt của bà Kamala Harris với tư cách Phó Tổng Thống bên cạnh ông Joe Biden hiện nay.

Trong khi ấy, nhóm cực tả trong đảng Dân chủ lại định nghĩa từ bình đẳng (equality) hoàn toàn khác. Họ không muốn hiểu theo nghĩa truyền thống của các nhà lập quốc mà cố tình đẻ ra từ mới là equity để khi áp dụng nó có thể hiểu theo kiểu cưỡng từ đoạt lý của cộng sản là san bằng giai cấp hay cách nói gọn là “cào bằng”. Nói cụ thể là họ không chỉ muốn được đối xử công bằng về cơ hội tiến thân, không bị bất cứ cá nhân hay quyền lực nào phân biệt đối xử, mà còn đòi hỏi phải được dành cho những ưu đãi đặc biệt, dù trong lãnh vực công hay tư,

Có thể nêu ra đây một trường hợp điển hình xảy ra trong cuộc bạo loạn tại Seatle do BLM và nhóm Antifa chủ động tháng 6 năm 2020. Vào những giây phút căng thẳng nhất, một nhóm người ô hợp đã kéo đến khu phố có đông đảo người da trắng giàu có biếu tình, la hét đòi những cư dân nơi đây phải nhường nhà cho họ!

Sự kiện này có khác chi cảnh những đòi hỏi ngược ngạo, phi tình, phi lý trong những cuộc biểu tình bạo động của những cán bộ cộng sản trong cuộc cách mạng Văn Hóa ở Trung Hoa Cộng sản thời ông Mao Trạch Đông?

(Trong một đoạn khác, chúng tôi sẽ có dịp nhắc lại sự kiên này khi nói tới những lời lên án lý thuyết chùng tộc quan trọng của bà Xi Van Fleet, một phụ huynh học sinh Mỹ gốc Trung Hoa, người từng là nạn nhân cuộc cách mạng Văn Hóa kinh thiên động địa vừa kể).

Trở lại với nhà truyền thông Ty Smith

Đem chính cảnh ngộ và thân phận của bản thân ra để gián tiếp trả lời cho những quan điểm ngược lại, Ty Smith nêu lên câu hỏi: Bằng cách nào tôi có thể đạt được vị trí hiện tại nếu thuở thiếu thới những người da trắng kỳ thị cố tình chèn ép tôi không cho tôi tiến lên?

Hàm ẩn trong câu hỏi, người dẫn chương trình "Cancel This with Ty Smith" trên WRPW-FM muốn mở mắt cho mọi người, cách riêng những người Da đen đồng chủng với ông. Ông mong họ sớm nhận ra hành vi tráo trở, ác độc của đảng Con lừa với sự tiếp hơi của truyền thông cánh tả khi cố tình đưa CRT vào học đường để dạy lũ trẻ kỳ thị, ghen ghét lẫn nhau

Ty Smith nói thêm: nếu lý thuyết chủng tộc phê phán được phép dạy cho trẻ em trong trường học, nó sẽ đảo ngược giấc mơ bình đẳng chủng tộc của Dr Martin Luther Kinh Jr.:

Tiểu sử trên đài phát thanh của Smith ghi lại rằng ông ra đời và lớn lên trong những khu dân cư khó khăn của Decatur, và biết tận mắt những cuộc đấu tranh của những người nghèo. những người đang gặp khó khăn. Thấy rõ như vậy, nhưng ông vẫn vững tin ở tình người trong một xã hội đã được gầy dựng từ nền tảng văn minh công bằng, bác ái Thiên Chúa Giáo. Do đó, ông vẫn vui sống, đồng thời vượt mọi khó khăn, trở ngại, nỗ lực tự tìm con đường tiến tới

Trước sự xuất hiện của lý thuyết chủng tộc quan trọng, trong cuộc trao đổi với MacCallum trên làn sóng phát thanh, Ty Smith nêu lên câu hỏi khiến anh không giấu được tâm trạng bất an pha lẫn phẫn nộ: Điều người ta mệnh danh là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống này, nó có bao giờ, từ đâu và tại sao?

Cùng một suy nghĩ như Ty Smith, khá đông những người trí thức đồng chủng da đen với ông cũng đã hơn một lần không tin rằng có một thứ phân biệt chủng tộc có hệ thống như cánh tả trong đảng Dân Chủ từng rêu rao.

Larry Elder, một nhân vật da đen từng nói câu sau đây: Một trong những chuyện lớn mà #FakeNews thường rêu rao, đó là sự phân biệt chủng tộc có "thể chế", có "cấu trúc" và có "hệ thống" vẫn là một vấn đề lớn tại Hoa Kỳ, Trong khi trên thực tế, chủng tộc không bao giờ là rào cản đáng kể cho sự thành công ở đất nước này!”

Một người Mỹ gốc da đen khác, ông Bradon Tatum, nói “Đừng để truyền thông đánh lừa quý vị! Đa số người Mỹ ủng hộ cảnh sát, không ủng hộ việc phá hủy thành phố của họ.

Vấn đề lớn nhất với sự trưởng thành của người Mỹ da đen..., không phải là sự phân biệt chủng tộc, không phải là sự tàn bạo của cảnh sát, hay tội phạm giữa những người da đen với nhau..., mà là sự "tẩy não tâm thần”

Ba khuôn mặt gốc phi châu khác cũng có những lời nhận định công khai sau đây:

Với Burgess Owens, đã có những lời lẽ nói thẳng sau đây:

“Không đâu, người bạn thân của tôi! Không có chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống tại Hoa Kỳ..., chỉ có chủ nghĩa "Mác- xít Tinh Hoa" có hệ thống, là ÁC QUỶ, nó được xử dụng, được lạm dụng để loại bỏ bất cứ ai hầu giành lấy QUYỀN LỰC!

Ông còn nhấn mạnh: “Đối với người da trắng cấp tiến, không có gì đáng gờm hơn một người da đen có giáo dục và kính sợ Thiên Chúa!”.

Phần Jason Riley có nhận định thiết thực như sau:

“Các nhà hoạt động da đen và da trắng cấp tiến nhấn mạnh sự phân biệt chủng tộc, vì nó phục vụ lợi ích của họ, chứ không phải vì nó thật sự cải thiện địa vị của người da đen”

Cuối cùng, cô Candace Owens khẳng quyết:

“Không một ai, không có bất cứ một người nào bênh vực hay bào chữa cho thủ phạm gây ra cái chết của George Floyd, vậy tại sao các cuộc bạo động lại xảy ra? Bởi vì đó là điều mà giới truyền thông khuynh tả muốn nó xảy ra.

Những người Mỹ da đen hãy thức tỉnh, hãy tự thăng tiến, và đừng để cho giới truyền thông mệnh danh là dòng chính làm chủ quý vi!”

(Chú thích của người viết: chứng từ của 5 nhân vật da đen trên đây từng được chúng tôi trích dẫn từ một bài viết của tác giả Nguyễn Thị Bé Bảy để đưa vào bài viết về truyền thông thiên tả Hoa Kỳ cách nay ít lâu)

Cùng một thời gian, bà Xi Van Fleet, một phụ huynh học sinh Hoa Kỳ gốc Trung Quốc đã lên tiếng cảnh báo với Hội Đồng Giáo Dục quân Loundoun, Virginia về sự kiện những người có trách nhiệm tại Học khu đã đưa chương trình CRT. vào giảng dạy cho học sinh.

Được biết Bà Xi Van Fleet đã từng là nạn nhân cuộc Cách Mạng Văn Hóa ở Hoa Lục dưới thời Mao Trạch Đông. Bà cho biết chương trình CRT không khác những gì đã xảy ra trong cuộc Cách Mạng Văn Hoá do họ Mao phát động ở Hoa Lục trước đây. Khác chăng là, thay vì "đấu tranh giai cấp" ở Hoa Lục, thì nay nó là "đấu tranh chủng tộc" ở Hoa Kỳ!

Bà công khai bày tỏ tâm trạng âu lo về những gì đang diễn ra trong trường học.

Với thái độ chân thành, bà nghiêm trang nói thẳng với các thành viên Hội Đồng Giáo Dục Quận Loudoun, tiểu bang Virgnia rằng: “Chính quý vị đang dạy dỗ, đào tạo con em chúng ta trở thành một thứ ”chiến binh” để chúng ghét nhau và coi rẻ đất nước cũng như lịch sử mấy trăm năm của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ”.

Kể lại những kinh nghiệm quá khứ thời còn trẻ ở Hoa Lục, bà cho hay: Cách Mạng Văn Hóa bắt đầu lúc bà mới lên 6 tuổi, và ngay lập tức học sinh và giáo viên đấu tố lẫn nhau bằng những tấm bảng lớn treo ở hành lang và nhà ăn, nơi học sinh có thể viết những lời chỉ trích chống lại bất kỳ ai bị coi là có tư tưởng phản động.

Bà Van Fleet ví "lý thuyềt cho là quan trọng về chủng tộc" với Cách Mạng Văn Hóa của Trung Cộng, một cuộc thanh trừng do Mao lãnh đạo khiến từ 500.000 đến 20 triệu người chết trong vòng 10 năm (1966-1976).

Các ước tính khác nhau rất nhiều về số người chết và nhiều chi tiết đã được che giấu bí mật trong nhiều thập niên. Bà tâm sự: đối với tôi, và với rất nhiều người Trung Quốc, thật là đau lòng khi chúng tôi thoát khỏi chủ nghĩa cộng sản ở Hoa Lục, nhưng bây giờ chúng tôi lại phải trải nghiệm chủ nghĩa cộng sản ở ngay trên đất nước Hoa Kỳ này!

Vị phụ huynh học sinh cuối cùng chúng tôi chọn đưa vào bài viết này là bà Titiana Ibrahim. Bài phát biểu của bà được cơ quan truyền thông Newmax đưa lên dưới dạng video. Đặc biệt là video có phụ đề Việt ngữ. Dù rất cô đọng, không diễn tả được chi tiết nhưng đối chiếu với nguyên văn Anh ngữ rất rõ ràng lưu loát của bà Ibrahim khá trung thực.

Với ý định trích dẫn nhiều nên chúng tôi đã bỏ thì giờ cố gắng chép lại cẩn thận tất cả phụ đề từ đầu đến cuối trên 6 trang giấy khổ 11 x 81/2.

Điều cần ghi nhận là ngườit viết phụ đề tỏ ra rất hiểu tâm trạng phẫn nộ của người phát biểu. Vì thế, hai từ “quý vị” vốn rất thông dụng để chỉ đối tượng của người phát biểu là những đại diện Học Khu trên bàn chủ tọa. Do đó đã thay thế bằng hai từ có phần lạnh lẽo, xa cách, xem thường là “các người”. Do đó. khi trích người viết để nguyên từ này.

Trước khi đề cập những điều cần phát biểu, bà Titiana Itrahim nói:

Lần đầu tiên tôi có mặt tại đây tối nay, không chỉ với tư cách thành viên cộng đồng mà còn với tư cách một phụ huynh của Học khu.

Bà nói tiếp: gần đây, mấy người đã gửi ra một cuộc khảo sát để biết tại sao Phụ huynh Học sinh không bỏ phiếu chấp nhận ngân sách cho dự án liên quan tới việc giảng dạy cho con em chúng tôi. Và tôi là một trong những người bỏ phiếu chống. Lý do của tôi có phần khác.

Tôi nghĩ rằng Hội Đồng Giáo Dục và những thành viên trong Hội Đống này là những tên ăn trộm! Tôi cho rằng họ là những kẻ dối trá và đã phạm tội phản quốc, chống lại con cái chúng tôi. Thông điệp của tôi tối nay gửi Hội Đồng và các thành viên trong Hội Đồng là: Hãy chấm dứt việc tuyên truyền cho con em chúng tôi. Xin đừng dạy con em chúng tôi phải ghét Cảnh sát và cũng đừng dạy con em chúng tôi rằng nếu chúng không ủng hộ cộng đồng LGBT là chúng kỳ thị đồng tính.

Các người không hề biết cuộc sống của mỗi đứa trẻ như thế nào. Các người cũng không hề biết gì vê cuộc sống riêng của mỗi người. Các người cũng có con em. Có người theo đạo Hồi. Còn tôi là người Thiên Chúa Giáo. Có người sẽ nghĩ rằng họ sẽ không tin tôi. Đúng không?.

(Có tiếng phản đối diễn giả từ chủ tọa đoàn)

Bất chấp, cô Titiana Ibrahim tiếp tục cật vấn:

Tại sao không cho phép tôi nói thẳng khi họ để lại thông tin của chính họ trên mạng xã hội? Các người đang dạy cho con em chúng tôi và những đứa trẻ khác rằng nếu chúng tin vào một Thiên Chúa toàn năng, chúng là thành phần của một tà giáo!

Ở đây chúng ta có anh Berry và cô Cyrus tự mình chịu trách nhiệm việc tạo ra một chương trình giảng dạy như thế. Các người muốn có bằng chứng không? Tôi có đây.

Các người đã tự tiện sử dụng tiến thuế của dân để làm những việc như thế.

(Lại có tiếng phản đối từ phía bàn chủ tọa cuộc họp của Học khu).

Bà Imbrahim gay gắt nêu câu hỏi.

Tại sao các người cấm tôi lên tiếng? Có phải vì các người không muốn cho công chúng biết rằng các người đang dạy cho con em chúng tôi ghét Cảnh sát phải không?

Nếu các người muốn có bằng chứng phải tôi đang có sẵn đây. (Vừa nói bà vừa giơ cao tập hồ sơ trên tay).

Bà tiếp tục nêu lên những câu hỏi nhức nhối.

Phải chăng các người sợ bằng chứng nên muốn bịt miệng chúng tôi? Sợ một phụ huynh đã can đảm đứng lên công khai chống lại các người? Có phải các người sợ hãi khi tôi nêu đích danh những người này?

Chính các người làm việc cho tôi chứ không phải tôi làm việc cho các người.

Đó là nhiệm vụ của các người. Chúng tôi đang giao phó con em chúng tôi cho các người. Chúng tôi dạy con chúng tôi những giá trị đạo đức để khi chúng lớn lên mà phạm tội giết Cảnh sát rồi ngồi tù thì ai chịu trách nhiệm?

Đó là câu hỏi của tôi đặt ra cho các người.

Các người đang xâm phạm cảm xúc và tinh thần của con em chúng tôi.

Các người đang làm cho chúng mất tinh thần bằng cách dạy cho chúng những điều trái với đạo lý, Các người nhớ rằng đây là nước Mỹ. Ngày nào con cái của chúng tôi còn sống trên miền đất tốt lành này của Chúa, tôi vẫn còn phải tiếp tục đấu tranh.

Các người nhớ rắng đây không phải là lần cuối của tôi đâu. Rồi các người sẽ thấy.

Hiện tôi đã nghỉ hưu. Tôi sẽ dành nhiều thì giờ để lo cho tương lại con cái chúng tôi. Một là chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Nếu không chúng ta sẽ đến Tối Cao Pháp Viện..

Các người thừa hiểu rằng tôi không phải là phụ huynh duy nhất đứng lên tranh đấu.

Trên khắp nước Mỹ lúc này, các trường học đang tìm cách đầu độc tâm hồn con em chúng tôi. Nhà trường đang dạy chúng điều họ không có quyền dạy.

Các người lắng nghe cho rõ điều tôi nói: Các người có quyền dạy con em chúng tôi, nhưng xin chấm dứt đụng chạm tới niềm tin tôn giáo của chúng tôi.

Các người có nhận biết đa số những người ở Học khu này là ai không? Đó là những đứa trẻ đến từ các gia đình Cảnh Sát. Màu xanh là màu của Cảnh Sát.

Các người có biết những đứa trẻ này cảm thấy thế nào khi chúng về nhà không? Các người có bao giờ trò truyện với chúng không? Chắc là không?

Các người có đang bịt miệng chúng với nền văn hóa tẩy chay! Các người đang cấm trẻ con cất lên tiếng nói vốn là quyền của chúng! Chúng đã bị tước bỏ quyền của minh trước những hành vi thấp hèn, lén lút, quỷ quyệt của ai đó? Nếu muốn các người có thể nói thẳng là của hệ thống giáo dục của các người..

Các người nói hoài với con em chúng tôi về kỳ thị chủng tộc, kỳ thị đồng tính luyến ái.

Kỳ thị là gì?

Ai định nghĩa cái thứ đó?

Các người có biết tôi thuộc chủng tộc nào không? Các người chẳng biết gì ráo! Tôi có thể là da đen, da trắng hay gốc Á.

Còn các người là ai mà có quyền xác định?

Những đứa trẻ đến trường chúng không nhìn nhau qua màu da.

Những đứa da đen, da trắng hay gốc La Tinh, các người có biết tại sao chúng có thể chơi thân với nhau không?

Giản dị chỉ vì chúng không phân biệt màu da của nhau.

Như vậy kết luận là gì? Phải chăng chính các người là những kẻ phân biệt chủng tộc, không phải chúng và cũng không phải cha mẹ chúng. Không ai khác hơn, chính các người đang đánh giá và phân loại chúng. Chính các người đang gây ra sự phân biệt chủng tộc mà chúng tôi đã đấu tranh để loại trừ, điều tôi đã đấu tranh từ lâu.

Vậy mà các mgười lại cho mình cái quyền cấm tôi nêu đích danh tên tuổi những kẻ này khi chính anh Berry, chị Cyrus đã tự lộ diện?\

Các người đã để cho một giáo viên dạy Anh ngữ giao bài nói Cảnh Sát trừng trị kẻ tội phạm là những người xấu. Các người có muốn coi bằng chứng không? Tôi đang nắm trong tay đây. Các người ngăn tôi lên tiếng và muốn tôi chấm dứt? Tại sao?

Các người đừng quên chính các người được trả lương bằng tiền thuế của dan.

Cái bục này, cái Micro này cũng đều do tiền thuế của dân mà có.

Vậy tôi có quyền sử dụng nó.

Các người muốn tôi gặp Trưởng Học Khu à? Các ngừời nghe đây: Chính đương sự đã gửi email cho tôi khẳng định không biết gì về việc những cuốn sách giảng dạy lý thuyết chủng tộc quan trọng này được dùng trong trường. Trưởng Học Khu cũng cho hay là không hề biết tiền thuế của người dân chúng tôi đã được dùng để chi trả cho những cuốn sách như vậy.

Phát biểu của bà Titiana Ibrahim còn dài. Nhưng người viết xin ngừng ở đây và dành toàn quyền nhận định, phê phán cho quý độc giả.



Nam California, ngày Thứ Năm, 08-7-2021