Một Chân Trời Mới vừa được mở ra cho người câm điếc thành Sidon. Anh nhận được lòng thông cảm của nhiều người và chính lòng thông cảm của đám đông dẫn anh gặp Đức Kitô. Ngài ban cho anh ơn nghe được và nói được. Mở tai, mở lưỡi anh, Đức Kitô cho mọi người biết tình yêu Chúa không giới hạn cho những ai muốn gặp Chúa, kể cả dân ngoại.

Đức Kitô đến thành Sidon, là một trong mười thành có tên chung là Thập tỉnh. Vào vùng của dân ngoại, ngạc nhiên thay dân làng đem đến cho Ngài một người vừa câm, vừa điếc. Bởi câm điếc nên anh coi như bị cắt đứt khỏi mọi sinh hoạt trong làng. Đức Kitô giúp anh trở thành một thành viên sống động trong làng. Có lẽ anh bị câm điếc từ thuở mới sinh. Bởi anh vừa câm, vừa điếc, nên anh không thể sinh hoạt chung với cộng đoàn. Do đó có thể anh không hề biết Đức Kitô là ai và cũng không biết Ngài đã đến làng anh đang cư ngụ.

Không phải cha mẹ anh, cũng không phải họ hàng mà chính là số dân làng có lòng từ tâm, dẫn anh đến gặp Đức Kitô. Không chắc họ có phải là bạn của anh không, nhưng chắc chắn họ là những người biết, và thông cảm với nỗi khổ anh đang gánh chịu. Những người này chắc chắn biết về Đức Kitô, hoặc có thể họ đã từng chứng kiến phép lạ Đức Kitô thực hiện. Bởi biết quyền lực Ngài nên họ dẫn anh câm điếc đến mong Ngài thương cứu anh ta. Đức Kitô thương mến anh, làm vui lòng đám người dẫn anh đến gặp Ngài. Đức Kitô mở tai anh để anh nghe rõ ràng. Ngài mở lưỡi anh để anh nói tỏ tường.

Nhờ lòng từ tâm của đám đông, dẫn anh câm điếc đến Đức Kitô và Ngài ban cho anh sự sống. Nếu không có lòng từ tâm đó, anh suốt đời chịu câm điếc và chết với tật nguyền từ thuở sinh thời đó. Chúng ta chú í đến cách chữa trị tật câm điếc của anh. Bình thường Đức Kitô chỉ cần phán một lời là bệnh tật biến mất khỏi người bệnh. Lần này Đức Kitô vừa ra lệnh cho bệnh tật biến mất, vừa có những động tác khác thường.

Thứ nhất, Đức Kitô tách anh ra khỏi đám đông dân làng. Hầu hết dân ngoại tin dị đoan và tin bói toán. Tách anh ra khỏi đám đông cách nào đó giảm tin đồn dị đoan. Những người chứng kiến Đức Kitô chữa lành anh là môn đệ Ngài, cộng thêm những người tin vào Ngài, dẫn anh câm điếc đến gặp Ngài.

Thứ hai, bởi anh vừa câm vừa điếc nên thay vì ra lệnh, Đức Kitô đối thoại với anh bằng cử chỉ thân thiện, nhân lành. Đức Kitô sờ vào tai anh ta, ngón tay Ngài đụng lưỡi anh và ra lệnh 'Mở Ra', và anh nghe được rõ ràng; nói rõ ràng. Không cần phải đoán cũng biết anh nói lên lời tạ ơn, ca tụng Thiên Chúa. Lời nói đầu đời của anh chắc chắn là tuyên xưng đức tin. Lần đầu trong đời anh nói được và nói được rõ ràng, mạch lạc. Câu nói lại là câu nói tin tưởng, phó thác, cậy trông và tạ ơn Đức Kitô. Anh không cần tập nói; trái lại anh nói rõ ràng, mạch lạc. Điều này chỉ một mình Thiên Chúa có thể thực hiện.

Thứ ba, Đức Kitô tách anh ra khỏi đám đông để anh không bị phân tâm khi Đức Kitô chữa cho anh, mà hoàn toàn chú tâm vào Ngài. Như thế nói lên sự liên kết chặt chẽ, đặt trọng tâm vào Đức Kitô. Điều này không phải anh sạch phần thể xác, mà tận trong tâm hồn anh được hoàn toàn sạch trong. Đối với người khác, anh khỏi tật nguyền phần xác. Đối với môn đệ Đức Kitô và người có lòng tin vào Ngài, anh được sạch cả thể xác, lẫn tâm hồn. Chữa bệnh câm điếc cho anh, người chứng kiến được tăng đức tin, niềm tin sâu đặm hơn.

Thứ tư, Phúc âm tuần trước xác định. Dơ bẩn tâm hồn làm chết linh hồn. Đức Kitô không sợ bẩn về thân xác, Ngài dùng ngón tay chạm vào tai, vào lưỡi người câm điếc; điều này cho biết Ngài không sợ dơ bẩn bên ngoài mà chú tâm đến dơ bẩn trong tâm hồn. Dơ bẩn tâm hồn chính là tội. Quan niệm xưa cho biết tội và tật nguyền chung vai sát cánh. Hết tật nguyền là sạch tội, và sạch tội con người khoẻ mạnh, tinh thần trong sáng, tâm tư an bình.

Trước Khi gặp Đức Kitô anh câm điếc không nói được một chữ, sau khi gặp Ngài anh nói rõ ràng, mạch lạc. Đức Kitô ban cho anh nhiều hơn mọi người mong đợi.

Anh bị câm về tinh thần, bị điếc về tâm linh. Đức Kitô chạm vào anh: tâm linh anh trong sáng, tội anh biến mất; anh ca vang lời ca tụng Thiên Chúa. Tâm linh anh sống động. anh không còn câm điếc về tâm linh nữa.

Chữa lành anh câm điếc đám đông nhận biết Đức Kitô có quyền trên cả thần câm lẫn thần điếc. Điều từ trước tới nay chưa hề xảy ra. Ngoài Thiên Chúa ra, không ai có thể mở tai người điếc, mở lưỡi người câm bằng dùng bùn tất và nước miếng. Không dâng lời ca tụng Chúa chính là câm điếc tâm linh.

TiengChuong.org

A New Horizon

The parable opened a new horizon for the deaf man. It was all about people's kindness, the kindness of those who brought the man to Jesus for healing. By healing the man, Jesus made God's bountiful love and mercy known amongst the pagan.

Jesus came to Sidon, one of the ten cities or towns, known as the Decapolis. Jesus entered this pagan territory. He showed that God's mercy was unlimited. It was available for everyone who was thirsting for God. The town people brought Jesus a deaf and mute man. His deafness cut him off from the world. Jesus brought him back to his community. This man probably had been deaf, and mute from birth. He could neither speak, nor hear. This implied, the man himself had no idea who Jesus was, and knew not that Jesus was actually in town. It was not his parents, or relatives, but people who brought the man to Jesus. We don't know who these people were, his friends or just villagers, who showed pity toward the man. We are certain, these people knew about Jesus, or at least had heard about Jesus' super power. They brought the man to Jesus with the hope that Jesus could cure him. Jesus showed His love for the man, and satisfied the peoples' expectation. Jesus gave the man power to hear, and power to speak. 'His ears were opened, and the ligament of his tongue was loosened and he spoke clearly'. v.

We notice that without other peoples' kindness, the kindness of those who brought the man to Jesus, the deaf and mute man remained to suffer his impediment for life. The manner in which Jesus cured the deaf man is worth of reflection, because Jesus had the power to give a command to heal, but this time Jesus had done differently, He employed both word and action.

The text gave no explanation why Jesus took the man away from the crowd. Most pagans believed in superstition and magicians. Having the man away from the crowd would have some control of the pagans' beliefs. It certainly would help the deaf man to focus on Jesus alone, and it would strengthen the faith of those who already had faith in Jesus. Because of the man's condition, Jesus communicated to him by using sign language. Jesus touched the man's ears with his fingers. He then touched the man's tongue with spittle. Jesus looked up to heaven to indicate the power to heal came from above. Jesus then said to the man, 'Be Opened', and the man was able to hear and to speak clearly. These details showed, that the man had not just a hearing problem, but he was totally deaf. After being healed, the man could speak clearly, showing, that before he wasn't be able to utter a word. Jesus gave him more than the people would have expected of Him. The man spoke clearly. No speech therapy was needed. He spoke for the very first time in his life, and spoke clearly.

Jesus touched the man's heart by touching his ears and his tongue. Jesus had no fear of contracting the man's illness, and also the man's physical dirtiness. His touch cleaned the man's heart. The crowd could not see the inner healing. They praised Jesus for the physical healing of the man, while Jesus' disciples and the man himself praised Jesus for the inner healing, his spiritual healing. The man was spirituality deaf and spirituality speechless. His spiritual deafness was overcome to hear God's word; his spiritual muteness was loosened to praise God. The man was healed of both physical, and spiritual ligaments. He now had a clean heart, a heart of giving thanks to God for saving him from his physical misery, and from eternal damnation. The healing made the crowd believe, that Jesus had the power to make the deaf hear and the dumb speak, the power their magicians did not have.