"Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình".

Bấy giờ Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy. Vì chưng, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ được sự sống. Nếu ai được lợi cả thế gian mà thiệt hại sự sống mình, thì được ích gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi được sự sống mình? Bởi vì Con Người sẽ đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ trả công cho mỗi người tuỳ theo việc họ làm". (Mt 16, 21-27).

Có phải cuộc sống trần gian xưa hay nay cũng vẫn cứ như thế thôi! Cuộc đời của mỗi người thì cứ như giòng sông nước cứ mãi luôn cuốn trôi. Khi thì rất lặng lờ êm ả!? Khi thì như nước xoáy cuốn chẳng ngừng nghỉ ngơi!? Cuộc đời trần gian thì có phải là của những tham, sân, si; Của những tham danh, lợi, thú trần; Là ao ước mong sao cho có được quyền thế lực để muốn được thiên hạ phục vụ và để luôn được hưởng thụ. Có ai trên đời lại thích phải vất vả!? Lại thích được hay làm dưới quyền của ai!? Lại thích phải đi làm việc dù là đến nơi để chỉ ngón tay, để la, để hét, để làm cho mọi người lên máu, để làm cho thần kinh của mọi người bị căng thẳng, và làm cho mọi người đều thù ghét mình. Cả một đời người thì hình như ai ai cũng quay mòng mòng như cái chong chóng, hết ngày rồi lại hết tháng năm, chỉ để hy vọng được hưởng thụ những thứ trên!?. Những thứ mà không đem lại cho ta hạnh phúc trường tồn. Những thứ mà chỉ đem lại cho ta mọi phiền phức. Những thứ mà chỉ làm hại cho thân xác yếu hèn và hay chết của chúng ta. Nếu thân xác hay chết này của chúng ta có chết đi thì cũng trở về với đất vì chúng ta thuộc về đất. Nhưng còn linh hồn của chúng ta thì đi đâu khi thân xác của ta đã rữa tan chỉ còn lại đống xương tàn theo năm tháng trong lòng của đất lạnh?

Có mấy ai có được thời giờ thảnh thơi mà dành cho mình giây phút để nghĩ suy xem cuộc đời của ta có giống như là cơn gió thoảng. Có giống như là một khắc của giây qua đi như tiếng kêu của chiếc đồng hồ tíc tóc tíc tóc? Từng tiếng tíc tóc là thời gian trôi qua không được ai nhắc nhở? Có mấy ai có thời giờ để nghĩ được có chắc gì sáng ngày mai đây ta còn sống thêm được một ngày nữa hay không!? Nếu trong anh chị em của chúng ta có được một phút giây nào đó khi mà tinh thần hoàn toàn được tĩnh lặng, bình tâm, thoải mái, và nghỉ ngơi thì họa chăng ta mới thực sự cảm nhận được rằng cuộc đời này tất cả sẽ qua đi như hoa sớm nở tối tàn. Hoặc cảm nhận được rõ ràng như những người anh chị em của chúng ta đang sống dở chết dở, nằm trên giường bệnh, và đếm thời gian trôi qua ngay trước mắt, từng giờ một, từng phút và từng giây một. Có người thì rất e ngại thay, vì ông thần chết đến gõ cửa không biết ở vào giờ phút nào!?. Phải chăng khi ta có được sự bình an của Chúa là khi anh chị em này đã chuẩn bị sẵn cho mình một hành trang để qua bên kia của một thế giới khác hơn, khá hơn, tốt lành hơn, sáng láng vui vẻ hơn, thì ngay ở giờ phút mà anh chị em này, được mọi người tiễn chân mình ra đi là giờ phút vui mừng nhất, vì là được trở về với Chúa? Có ai được đi đoàn tụ mà không tỏ lộ vẻ vui mừng, khấp khởi hân hoan, trong một tâm tình trông đợi người thân của mình bao giờ không!? Gặp được người thân thiết đang chờ đợi chúng ta!? Và nhất là trông đợi giây phút được diện kiến Thiên Nhan của Ba Ngôi Thiên Chúa.

Cả Thiên Quốc cũng đang chuẩn bị để chào đón chúng ta trở về, y như hình ảnh của anh chị em tại hội trường Olympic trông đợi đoàn người của anh chị em mình trở về được tới đích; Nhưng đối với nước Trời thì dù là chúng ta có về được nhất, nhì, ba, hay cùng nối đuôi theo sau nhau, đều được dự phần Yến Tiệc mà Thiên Chúa đã dọn sẵn và đang trông đợi ở chúng ta.

Có phải ở đời thường của con người và tâm tánh của chúng ta thì không một ai muốn từ bỏ một thứ hay điều gì mà ta đang có, nhất là cái có đó có thể bán có tiền. Người ta hay nói cái câu: "Có tiền thì đẻ ra tiền". Không có cái gì mà ta muốn vất bỏ đi cả! Cái áo hay nhất là cái quần jean đã cũ kỹ sờn rách nhưng nếu là tên hiệu thì cũng bán có tiền được, vì cũng có rất nhiều người chịu và muốn mua. Cái gì có tên hiệu cũng bán được cả! Đôi khi lại không rẻ lắm đâu, vì có nhiều người cũng tranh nhau mua cho được. Con người khi mà sống bề ngoài nhiều thì hầu như ta cũng không thể nào hiểu và giải thích cho được những điều mà những anh chị em này suy nghĩ. Có phải khi ta có tiền thì làm cho ta trở thành không được bình thường không? Đó là điều mà tôi và rất nhiều người cũng không hiểu được. Còn như tôi thì chắc cũng không khác gì lắm so với những anh chị em khác của tôi là tôi cũng rất khó mà bỏ đi một thứ gì tôi đã sắm. Thứ nhất vì tôi nghèo nên sắm đồ rất kỹ và rất lâu. Thứ hai vì không có tiền để thay đổi những gì tôi đang có, tuy dù nó cũng đã sờn rách và phai mầu đi nhiều rồi!. Thứ ba là tôi xài đồ rất kỹ như câu ông bà mình xưa hay nói là: "Của bền thì tại người". Cho nên tôi thành thật mà nói, khi mà bảo tôi bỏ một vật gì hay thứ gì là tôi và ông xã của tôi hay xung khắc và luôn cãi vả nhau về vấn đề này.

Nhưng có phải những điều tôi nêu ở trên, cũng chỉ là ý thật nhỏ, so với Ý của Chúa không? Tôi thiết nghĩ Ý của Chúa sâu sắc hơn ý của con người chúng ta nhiều khi Ngài nói với các môn đệ của Ngài rằng: "Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy. Vì chưng, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ được sự sống. Nếu ai được lợi cả thế gian mà thiệt hại sự sống mình, thì được ích gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi được sự sống mình? Bởi vì Con Người sẽ đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ trả công cho mỗi người tuỳ theo việc họ làm".

Theo tôi hiểu ý Chúa muốn nói với chúng ta là hãy từ bỏ những gì mà có thể làm cản trở con đường để ta trở về Quê Trời. Mà những điều và những gì có thể cản trở chúng ta quay về Quê Trời??? Thưa dễ để biết lắm anh chị em ạ! Thưa có thể hằng ngày thường là những lời nói làm đau đớn anh chị em của mình? Tôi thấy miệng lưỡi dân gian tuy không xương nhưng lại là những con dao sắc bén có thể cắt từng thớ thịt của anh chị em mình được, vì có phải một lời nói độc ác mà đã làm uất ức và giết chết anh chị em của mình được hay không!?. Đây là liều thuốc độc mà bất cứ ai cũng có thể giết người được, mà chẳng cần dùng đến thuốc độc, gươm, dao, súng, hay những gì mà pháp luật có thể buộc tội ở một người.

Tôi nghĩ Chúa chẳng có bắt mình làm hay bỏ những gì mà quá đáng ta không làm được đâu! Chỉ cần ta nhịn bớt để chia sẻ với anh chị em có nhu cầu đang cần đến sự giúp đỡ của mình!? Chỉ cần ta không làm ngơ trước những nhu cầu mà anh chị em ta cần là được. Ta có thể bỏ ống thay vì dùng tiền để mua máy chơi game mà giúp cho anh chị em mình được chứ!? Ta có thể thỉnh thoảng nhịn một ly cafe để mua cho anh chị em mình một bữa ăn. Hay câu thành ngữ mà tôi ưa thích nhất, được nghe từ khi tôi còn nhỏ là: "Con ăn thì hết, nhưng người ăn thì còn". Thuở còn nhỏ tôi chẳng hiểu được ý của câu này, nhưng khi lớn khôn và có con cái tôi đã hiểu vì sao cho con ăn thì lại hết mà người ăn thì lại còn hoài? Có phải chăng con cái thì chẳng bao giờ ta để chúng đói mà lại còn bắt chúng ăn cho đến ngán và ứ hự, trong khi người anh chị em của chúng ta thì kiếm cho ra một miếng ăn cũng không có, thì nhịn một món ăn chơi cho các con của mình mà nhường cho anh chị em khốn khổ thì họ sẽ nhớ đến mình mãi, vì cuộc đời mà. ... ai có biết được ngày mai ra sao!? Hôm nay ta còn nhà còn cửa, còn chồng vợ, còn con cái, còn họ hàng, còn tất cả! Nhưng ngày mai đây khi ta hai bàn tay trắng, ai sẽ còn nhớ đến ta? Có phải là những người anh chị em mà xưa khi họ khát ta cho họ uống? Khi họ đói ta cho họ ăn, và khi họ rách rưới ta cho họ mặc không?

Quả thật có phải quả đất thì rất tròn? Có phải cuộc sống là những gì bất ngờ ta không bao giờ lường trước cho được. Bao nhiêu cuộc đổi đời Chúa đã dậy cho chúng ta thấy, cuộc đời chẳng cho ta hứa hẹn, trừ Tình Yêu mến ta dành cho Ba Ngôi Thiên Chúa và cho tất cả anh chị em của chúng ta. Vì có phải Chúa hứa với tất cả anh chị em chúng ta là Người sẽ trả công cho mỗi người tuỳ theo việc chúng ta đã, đang, và sẽ làm hay không!?.

Lậy Chúa! Sức yếu hèn và hay chết của chúng con thì luôn yếu đuối, phạm tội, mê đắm những của chóng qua hay teng sét của trần gian này. Nguyện xin Thiên Chúa thêm cho chúng con sức mạnh, ơn bền đỗ, để vượt qua tất cả những cạm bẫy của Satan luôn phơi bầy và giăng trước mắt, dụ dỗ, che mắt, đánh lạc hướng đường về Quê Trời của chúng con. Với ơn của Chúa ban, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để chúng con chiến đấu với kẻ thù không đội trời chung của chúng con. Ơn của Chúa giúp chúng con nhận ra con đường rẽ trái hay rẽ phải để tìm gặp Nhà của Thiên Chúa. Đương nhiên sự chiến thắng đó chúng con hiểu không phải dễ dàng có được nếu chúng con không cố gắng. Để chiến thắng thế gian, có phải chúng con cứ con đường mà Chúa chỉ dậy là con đường dẫn đến Thập Tự Giá, là con đường chúng con phải tập chết đi mỗi ngày, trong nguyện cầu, trong Lời Hằng Sống của Chúa, và trong mọi khổ đau của chúng con phải vượt qua là tập từ bỏ chính mình mà đi theo Chúa. Hay chúng con có được đức tin giống như Thánh Phêrô, muốn được đi đến với Chúa Giêsu trên biển hồ năm nào!? Phải chăng là từng bước một, từng bước một. ...??? Bởi có phải đối với Thiên Chúa thì tất cả mọi sự đều có thể được, ngay cả việc Chúa ban cho đi trên mặt nước của biển hồ, chỉ cần chúng con có đức tin bằng hạt cải!?? Amen.